Nửa Thời Gian Ấm Áp
Phan_2
Để cho nữ thần văn nghệ này nghĩ tốt về cô thì thật khó, Nhan Hiểu Thần cười cười, không nói gì. William nói: “Nhà hàng xa hoa như vậy chỉ sợ một cốc nước ép trái cây thôi cũng đã 300 đồng, hai người với 1000 đồng anh sợ không đủ!”
Yoyo cười vỗ vỗ vai Nhan Hiểu Thần, vừa sung sướng có người sắp gặp họa, vừa cảnh báo nói: “Đều là do mê trai đẹp mà ra! Cô đã ở trước mặt mọi người hứa hẹn, nhất định phải thực hiện, nếu không coi như là làm mất mặt tất cả mọi người ở quán Lam Nguyệt này rồi đó!”
Apple khinh thường nói: “Sớm biết làm vậy mà thắng em đã làm rồi!”
Đợi các cô gái tản ra, William nhỏ giọng hỏi: “Em đã có nhà hàng nào hợp ý chưa? Để anh xem bên bạn bè của anh có ai nghĩ cách giúp em giảm giá được hay không nhé.”
“Cảm ơn anh, không cần đâu ạ.”
Nhan Hiểu Thần nhìn đồng hồ treo tường, đã 10 giờ 40 tối, “Hết giờ làm rồi, em về đây, hẹn gặp anh sau!”
Thường thì ai thắng tiền cược sẽ phải đãi mọi người uống chút rượu, ăn chút đồ ăn vặt, có lẽ do lần này biết Nhan Hiểu Thần trước mặt mọi người chịu cúi đầu mất mặt, bỏ không ít công sức, nên ai nấy đều không đề cập đến. Nhan Hiểu Thần cũng mặt dày làm bộ như quên. Cô nhanh chân vào phòng thay đồ, chỉ chăm chú thay quần áo, ko nói gì, khoác áo ấm lên người, mang túi xách, vội vàng đi ra ngoài.
Quán Bar vẫn kinh doanh đến 2 giờ 30 sáng, thời điểm này quán đông khách nhất, nhưng cũng là lúc ký túc xá đóng cửa. May mắn là quán Bar cách trường đại học không xa, đêm khuya lại vắng người, nên xe đạp chạy rất nhanh, nhanh nhất là 12 phút Nhan Hiểu Thần đã về đến cổng trường.
Nhan Hiểu Thần vừa nhảy lên xe đạp thì có người gọi lại: “Cô Nhan, xin dừng bước.” Một giọng nói trầm thấp, cực kỳ dễ nghe, giống như bản Sonat ánh trăng được tấu lên bằng violon trong đêm trăng thanh tịnh.
Cô quay lại nhìn, là vị khách Heidsieck 1907. Gió thoảng nhè nhẹ, mờ ảo dưới ánh đèn đường, anh ta mặc Âu Phục, khoác áo ấm trang nhã, đạp lên lá khô bước nhanh đi tới, giống như đang xem một phân đoạn đặc tả trong các bộ phim Châu Âu lãng mạn vậy.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Chúng ta còn chưa hẹn thời gian dùng cơm.”
Nhan Hiểu Thần ngây ngẩn cả người. Thật ra lúc mời anh ta, cô đã cố ý dùng cách nói lấp lửng — thời gian là do anh ta quyết định, bất cứ lúc nào. Có thể là ngày mai, ngày kia, cũng có thể là 10 năm, 20 năm sau. Anh ta lúc đó chấp nhận lời đề nghị của cô, chỉ để giữ thể hiện cho cô và anh, nếu quyết định một ngày hẹn xa xôi, thì tức là mãi mãi sẽ không có ngày hẹn, mà cả hai cũng không được tính là thất hứa.
Nhan Hiểu Thần không biết là anh ta có nghe ra được lỗ hổng trong lời nói của cô không, hay qua lời nói của cô cái gì là “Nam Bắc hội tụ”, cái gì là “kết hợp thức ăn các miền” nên anh ta thấy hứng thú. Nhưng anh ta đã giúp cô thắng 950 đồng, chỉ cần anh ta muốn, cô nhất định sẽ thực hiện lời hứa.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Anh có thời gian rảnh ko?”
“Ngày mai thế nào?”
“Được ạ!”
Anh ta lấy điện thoại di động ra, “Có thể cho tôi số di động của cô không? Để ngày mai tiện liên hệ!” Nhan Hiểu Thần đọc một dãy số, anh ta gọi cho cô, chuông điện thoại vang lên một lúc, anh ta liền cúp máy. “Đây là số của tôi, cô có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào.”
Nhan Hiểu Thần không nói thêm lời nào: “Được, tôi biết rồi! Có gì tôi sẽ gọi cho anh!” Cô không đợi anh ta trả lời, liền vội vã nhảy lên xe đạp chạy đi mất.
Đạp xe hết tốc lực, lúc đến cổng ký túc xá cũng đã hơn 11 giờ đêm. Mười một giờ là thời gian ký túc xá tắt đèn đóng cửa, nhưng bởi vì từ sáng đến tối có nhiều cặp tình nhân cứ dây dưa không chịu ra về, cho nên người khóa cổng cũng thương tình kéo dài thêm thời gian đóng cửa khoảng 10 phút.
Nhan Hiểu Thần về đến nơi cũng vừa trông thấy dì gác cổng khóa cửa lại, nhìn đến bộ dạng của cô, dì tức giận nói: “Lần sau nhớ về sớm đó!”
Nhan Hiểu Thần tô son đánh phấn, đêm khuya lại về trễ, dì ta chắc chắn là nghĩ cô phí tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ, không lo học hành cho tốt lại đi lêu lổng đêm khuya, nên bực bội dạy dỗ cô vài câu. Nhan Hiểu Thần không nói lời nào, ngoan ngoãn lắng nghe.
Về đến ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, đèn vẫn còn sáng. Chị cả Ngụy Đồng sắp có kỳ thi nghiên cứu sinh, đang nghiêm túc ôn tập; chị hai Lưu Hân Huy thì đang nấu cháo điện thoại với bạn trai, chị tư Ngô Thiến Thiến ngồi xếp bằng trên giường, ôm notebook ngồi viết sơ yếu lý lịch.
Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy nhìn thấy Nhan Hiểu Thần trở về, gác lại việc đang làm, quay ra tán gẫu. Đề tài bàn luận của những sinh viên nữ năm thứ tư, nếu không là chuyện về tình yêu thì cũng là chuyện về tương lai, mười lần như một. Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến đã đặt ra mục tiêu chính thức, đó là tìm việc làm, cố gắng được lưu lại Thượng Hải. Hơn 3 năm học tập và làm việc ở đây, các cô đã quen với cuộc sống chốn phồn hoa đô thị rồi. Lưu Hân Huy thì sẽ về quê, gia đình cô đã chuẩn bị cho cô một công việc có phúc lợi tốt trong một công ty lớn. Ngụy Đồng thì muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng lại do dự vì cô cũng muốn tìm việc thử xem sao. Năm trước, có một đàn chị, bởi vì thi nghiên cứu sinh mà bỏ lỡ nhiều cơ hội việc làm tốt, về sau, nghiên cứu sinh thì không đậu, việc làm cũng không tìm được, dở dở ương ương, đành phải ở lại trường tiếp tục ôn thi.
Đã là năm cuối rồi, dù là chuyện tương lai hay chuyện tình yêu đều là vấn đề cấp bách, ai cũng nhận thấy con đường phía trước thật mờ mịt.
Ngụy Đồng buồn bực nói: “Mình thì cực khổ cố gắng để thi nghiên cứu sinh, Hiểu Thần lại bỏ qua không đăng ký vào danh sách!” Kẻ hoạt bát sáng sủa Lưu Hân Huy cười tươi nói: “Đúng rồi, Hiểu Thần chăm chỉ như vậy, luôn đứng nhất lớp chúng ta, bỏ qua nghiên cứu sinh thật là đáng tiếc!”
Ngô Thiến Thiến thì khôn ngoan hơn, lên tiếng: “Không đáng tiếc chút nào! Nếu không muốn ở lại trường nghiên cứu đề tài, các sinh viên có tính toán vừa tốt nghiệp chính quy xong đương nhiên đi làm ngay, làm khoảng vài năm thì đi nước ngoài kiếm cái bằng MBA. Hiểu Thần là người thông minh, lựa chọn thật chính xác!”
Nhan Hiểu Thần cười, không nói gì, đáng tiếc hay không đáng tiếc, chính xác hay không chính xác, cô căn bản không quan tâm, chỉ biết nhất định phải kiếm thật nhiều tiền.
Rửa mặt xong, cô bò lên giường kéo màn lại, lấy tiền ra cẩn thận đếm qua một lần nữa, chạm vào sấp giấy 1000 đồng mát lạnh, rốt cuộc cô cũng cảm thấy lòng kiên định thêm một chút!
Sáng thứ hai, hôm nay có một buổi học chuyên ngành. Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy tối qua ngủ muộn, không thể dậy nổi, còn Ngô Thiến Thiến thì bảo phải ở nhà đợi đồng hương đến, nên cũng chẳng muốn đi học. Cả bọn nhờ Nhan Hiểu Thần, nếu như trên trường có xảy ra chuyện gì thì gọi điện thoại về cho họ.
Nhan Hiểu Thần một mình mang túi xách, đi lên phòng học.
Năm thứ tư, sinh viên nghỉ học ngày càng nhiều, cả lớp hơn ba mươi bạn, hôm nay chỉ có khoảng 10 bạn, phòng học thưa thớt hẳn. Giáo viên nhìn thấy cũng nản lòng, giảng bài một cách máy móc. Nhan Hiểu Thần cũng biết thầy giảng chán, nhưng theo thói quen, lần nào cô cũng ngồi ở dãy bàn đầu tiên hết sức chăm chú ghi chép. Hết giờ học, cô đến phòng tự học làm xong bài tập thì đã đến giờ cơm trưa. Ăn qua quýt cho xong, cô đến phòng vi tính, vừa xem các tình huống phỏng vấn xin việc bằng hình ảnh, vừa viết sơ yếu lý lịch.
Bàn về kinh nghiệm hoạt động trong trường đại học, cuộc sống trên giảng đường nhìn thì có vẻ đa dạng phong phú, nhưng khi viết ra giấy thì chẳng có gì để nói. Nhan Hiểu Thần bởi vì đi làm thêm, không có thời gian tham gia các hoạt động đoàn trường cũng như các câu lạc bộ học thuật, vì vậy càng chẳng có gì để viết. Vắt óc suy nghĩ, lao tâm khổ tứ đem mấy chuyện cỏn con vụn vặt của 3 năm trời tự biên ra thành kinh nghiệm sâu rộng, hoạt động lớn lao, làm cho Nhan Hiểu Thần hoàn toàn quên mất thời gian.
Khi điện thoại di động rung lên, cô mới phát hiện do tập trung cao độ nhìn vào máy tính quá lâu nên mắt hơi mờ và khô rát. Cô cầm lấy điện thoại, phát hiện một tin nhắn từ số điện thoại lạ, “Em bận à?”, Nhan Hiểu Thần ngẩn ngơ một lát mới sực nhớ là có hẹn dùng cơm, kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi tối qua, quả nhiên là số của Heidsieck.
(Chỗ này mình xin phép sửa lại cách xưng hô của Heidsieck với Nhan Hiểu Thần nhe, dù sao hai người đã gặp qua rồi, Nhan Hiểu Thần rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh, đổi như vậy mình cảm thấy hay hơn ^.^)
Cô nhắn tin trả lời “Tôi không bận, anh mấy giờ thì ăn cơm được?”
Heidsieck: “Mấy giờ cũng được.”
Nhan Hiểu Thần: “Anh mấy giờ thì được nghỉ?”
Heidsieck: “Giờ làm việc của tôi tương đối tự do, em xem tiện cho em giờ nào thì chúng ta sẽ đi giờ đó.” Nhan Hiểu Thần: “Năm giờ rưỡi nhé, tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài cổng trường phía tây, anh biết chỗ đó chứ?” Heidsieck: “Tôi biết, hẹn gặp em năm giờ rưỡi.”
Nhan Hiểu Thần đến cổng trường trước giờ hẹn 5 phút, cô nhìn thấy các bạn sinh viên nữ liên tiếp ngoái đầu nhìn lại phía sau, rồi loáng thoáng nghe được họ nói chuyện “Đúng là vừa đẹp trai vừa giàu có…”cô nghĩ, chắc không phải Heidsieck chứ? Đẹp trai thì nhìn qua có thể biết, chứ có tiền hay không có tiền làm sao nhìn qua mà biết được?
Cổng trường tấp nập người đi qua, kẻ đi lại, nhưng Nhan Hiểu Thần vẫn dễ dàng nhận ra Heidsieck. Giữa gió mùa thu thổi nhẹ, anh ta mặc một bộ áo khoác vô cùng nhã nhặn, khí chất vô cùng xuất chúng, đúng là không thể không công nhận ánh mắt tinh tường của mấy nhân viên quán Lam Nguyệt. Nhan Hiểu Thần bước nhanh về phía trước, lại phát hiện không hề biết họ tên anh ta, nhất thời chẳng biết xưng hô thế nào, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cô có chút lúng túng nói: “Chào anh.”
“Chào em.” Anh ta cười cười, đưa cho Nhan Hiểu Thần một tấm danh thiếp.
Nhan Hiểu Thần nhớ tới buổi chiều được xem qua mấy mẫu phỏng vấn thành công, khi nhận danh thiếp phải nhận bằng hai tay, cô liền học theo, trịnh trọng dùng hai tay nhận lấy danh thiếp, nhanh chóng nhìn lướt qua.
Trình Trí Viễn.
Trước hết là ghi nhớ tên của anh ta, còn mấy cái khác cô không bận tâm lắm, Nhan Hiểu Thần cất đi danh thiếp, đứng lên cười nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Trình Trí Viễn muốn gọi điện thoại, “Ở đâu? Giờ này là giờ cao điểm, khó đón taxi lắm, để tôi nhờ tài xế đưa đi.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Ở bên kia thôi, rất gần, đi bộ cũng được ạ.”
Nhan Hiểu Thần đi phía trước dẫn đường, Trình Trí Viễn im lặng đi theo bên cạnh cô. Trên đường đi, thỉnh thoảng có người nhìn bọn họ, nhưng sau chuyện của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần đã quen với những ánh mắt nhìn chòng chọc như vậy rồi, nên cô không cảm thấy gì, Trình Trí Viễn cũng hoàn toàn bình tĩnh.
Khoảng mười phút sau, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đứng trước căng tin trường đại học.
Trên dưới hai tầng, có thể chứa hơn 1000 người ăn cơm cùng một lúc, kiến trúc bên ngoài theo phong cách Phương Tây, rộng rãi mà trang trọng, Nhan Hiểu Thần tin rằng, ở thành phố Thượng Hải mà mỗi tấc đất là một tất vàng này, không có bất kỳ một quán ăn nào có thể so sánh được với căng tin trường cô về diện tích to lớn, cũng như về vẻ ngoài trang trọng của nó.
Bên trong căng tin, sinh viên thường xuyên lui tới dùng bữa, hoàn cảnh tuyệt đối ấm áp.
Nhan Hiểu Thần nảy sinh ý nghĩ muốn đùa cợt, vừa giới thiệu, vừa hí hửng nhìn xem phản ứng của Trình Trí Viễn.
“Ba cửa phía bên kia bán các món ăn miền Bắc bao gồm hủ tiếu, mì sợi, mì xào, mì dao cạo (đặc sản Sơn Tây), bánh hẹ chiên, mì hoành thánh, bánh chẻo…”
“Phía bên này là sáu cửa có nhiều món như rau xào, gà xắt hạt lựu, khô cá nướng, thịt kho tàu, tiết canh vịt, vịt hấp muối… các loại thức ăn miền Nam đều có cả.”
“À, kia là thịt nướng kiểu Hồi giáo, vừa nướng vừa ăn.”
“Trên tầng hai là các món ăn nước ngoài bao gồm bò né, cá chiên lăn bột kiểu Anh, cơm nồi đất Hàn Quốc, sushi Nhật Bản.”
Cuối cùng, cô chỉ vào một loạt các thùng to bằng nhôm kê sát tường: “Chỗ đó là các món canh, hoàn toàn miễn phí.”Trình Trí Viễn không lấy gì làm thất vọng, ngược lại với dự liệu của Nhan Hiểu Thần, anh ta ra vẻ rất tự nhiên, quan sát hết một vòng, cười trêu nói: “Quả nhiên là thức ăn Nam Bắc hội tụ, rồi cái gì đó kết hợp, cũng thật sự là có đầy đủ các món canh.”
Nhan Hiểu Thần phì cười, sự ngượng ngùng giữa hai người từ lúc mới gặp nhau đến giờ phút chốc tiêu tan.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Cơm có rau, không cần cá đâu, cá ở căng tin thật sự rất khó nuốt.”
Thấy anh ta nghiêm túc, Nhan Hiểu Thần cũng không tỏ ý đùa cợt nữa, nghiêm chỉnh đứng lên, dẫn anh ta lên lầu hai, tìm một bàn trống gần cửa sổ rồi mời anh ta đến ngồi. “Tôi đi mua cơm, anh chờ một chút nhé.”
Các món xào ở lầu hai ngon hơn lầu một, không gian bàn ăn cũng tốt hơn nhiều, giá thì hơn phân nửa. Bình thường Nhan Hiểu Thần rất tiếc tiền, không bao giờ lên đây ăn, nhưng nhờ Trình Trí Viễn mà được 1000 đồng, cô cảm thấy áy náy khi cho anh ta ăn mấy món dở tệ dưới lầu một.
Cô mua một phần gà xào cần tây, một phần thịt hầm hạt dẻ, một đĩa xà lách trộn dầu hào và hai ly coca, tất cả tốn không đến 70 đồng.
Nhan Hiểu Thần đưa đôi đũa cho anh ta, “Hy vọng anh ăn ngon miệng.”
“Tôi đọc không ít sách báo về các món ăn ở căng tin rồi.” Trình Trí Viễn nhìn các sinh viên đang dùng bữa ở xung quanh, cười nói: “Hiện tại, tôi có rất nhiều cơ hội ăn cơm ở các quán ăn sang trọng, đúng là khó tưởng tượng được lại có dịp nếm qua món ăn của sinh viên!”Anh ta gắp một miếng thịt hầm hạt dẻ lên ăn, liền khen: “Cơm truyền thống Trung Hoa ở nước ngoài hương vị cũng đã bị thay đổi nhiều, không ngờ cơm ở đây vẫn còn giữ được vị truyền thống.”
Nhan Hiểu Thần nhận thấy Trình Trí Viễn không phải khen ngợi khách sáo nên cũng yên lòng, nhưng lại cảm thấy áy náy. Cô là loại người thích mềm mỏng không thích cứng rắn, không sợ bị đối xử tệ, chỉ sợ được đối xử tốt. Cô cố tình dùng lời nói lấp lửng lừa gạt anh ta cũng chứng tỏ rằng cô không sợ, nếu anh ta tức giận, cô cứ mặc kệ. Nhưng dù có nói gì đi nữa thì cô đều đã thực hiện đúng, anh bị gạt cũng là do anh cam tâm tình nguyện, không phải do tôi! Nhưng lúc này bởi vì Trình Trí Viễn nói chuyện một cách bình thường với cô, cho nên thể diện của cô mới còn đó. Nhan Hiểu Thần giải thích: “Do lúc đó tôi háo thắng, đã làm anh khó xử, thật có lỗi. Sau này, khi nào tìm được công việc tốt, nhất định sẽ mời anh ăn một bữa cơm đàng hoàng.”
“Được!” Trình Trí Viễn trả lời kiên quyết và lưu loát.
Tâm trạng Nhan Hiểu Thần trở lại bình thường được vài phần, cô cầm ly lên uống một ngụm coca.
Tuy tầng hai là khu ít sinh viên hơn, nhưng căng tin vẫn là căng tin, tuyệt đối không phải là nơi yên ắng, xung quanh vẫn người đến người đi, xì xào xôn xao không dứt. Đột nhiên, Nhan Hiểu Thần nghe được giọng nói quen thuộc, cô liền ngước nhìn lên theo hướng đó. Một đám người hi hi ha ha đi lên lầu, trong nhóm có vài nữ sinh trang điểm ăn mặc rất thời trang, thu hút không ít người cũng ngoái đầu lại nhìn. Nhan Hiểu Thần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, lập tức cúi đầu, giả bộ bận rộn, tập trung ăn cơm.
Đám đó đã lên tới nơi, kẻ quen thuộc kia tách ra, theo thói quen đi gọi món cho cả nhóm. Một nam sinh cặp kè bạn gái đi mua thức uống, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, đột nhiên đứng lại, cố ý hỏi lớn tiếng: “Thẩm Hầu, mày muốn uống cái gì?”
Đang đứng nghiên cứu menu, một thanh niên cao ráo điển trai quay lại, trông thấy Nhan Hiểu Thần, hình như có chút ngoài ý muốn, tầm mắt lại dời sang Trình Trí Viễn vài giây, sau đó hắn lạnh lùng trả lời: “Triệu Vũ Hoàn, mày bị bệnh à?” Nói xong, hắn quay ra tiếp tục nhìn menu.
Triệu Vũ Hoàn chỉ chỉ mấy chỗ ngồi còn trống gần bàn của Nhan Hiểu Thần, bảo bạn gái hắn lại đó trước. Lát sau, hắn cũng bưng đồ uống đến, ngồi xuống bên cạnh Nhan Hiểu Thần.
Thẩm Hầu và những người khác mua xong đồ ăn, cũng lục tục kéo tới ngồi xuống, một nam sinh cố ý chào hỏi Nhan Hiểu Thần: “Nhan Hiểu Thần, không ngại bọn mình ngồi đây chứ?”
“Không ngại.” Nhan Hiểu Thần cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Bọn họ ngồi bên cạnh, cười cười nói nói, bàn đến mấy vấn đề tầm phào, đại loại như ai lái xe gì, hoa khôi của trường đang bị ai theo đuổi.
Thẩm Hầu gắp gắp, gẩy gẩy ăn vài miếng, xong ném đũa, lấy Iphone ra chơi trò chơi. Triệu Vũ Hoàn xáp tới kế bên hỏi: “Nhan Hiểu Thần, không định giới thiệu cho bọn này biết anh chàng ngồi đối diện à?”Hắn ta biết thừa Nhan Hiểu Thần không phản ứng, liền quay ra nói trực tiếp với Trình Trí Viễn: “Giới thiệu một chút nhe, tôi là bạn của Nhan Hiểu Thần, tên là Triệu Vũ Hoàn.”
“Chào cậu, tôi tên Trình Trí Viễn.”
“Nhìn bộ dạng của anh, có vẻ là doanh nhân giàu có, đến trường học cua gái à?” Trình Trí Viễn hiển nhiên thừa biết Triệu Vũ Hoàn muốn kiếm chuyện, nhưng anh ta không rõ người này và Nhan Hiểu Thần thân nhau đến đâu, không tùy tiện mở miệng, cũng không nhìn lại, chỉ tiếp tục ăn cơm.
Triệu Vũ Hoàn nói với thằng bạn ngồi đối diện với vẻ mặt kỳ quái khó ưa: “Tao rốt cuộc cũng biết đám xe hơi hạng sang đậu ở trước cổng trường từ sáng tới tối là của loại người nào rồi.”
Cả đám nhìn Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn cười ngặt nghẽo.
Triệu Vũ Hoàn lại trưng ra cái bản mặt quái dị thở dài: “Để cua được gái, phải có xe sang, lại phải đút đầu vô đây ăn cơm căng tin, tao thật sự được mở mang bí kíp cua gái à nha!”
Thẫm Hầu mặt không chút thay đổi, cắm đầu chơi game, những đứa khác cười nghiên cười ngả.
Triệu Vũ Hoàn hỏi: “Trình tiên sinh, anh chơi liều sao?”
Không biết Trình Trí Viễn nghe có hiểu ý của hắn không, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh liếc nhìn Triệu Vũ Hoàn, vẫn im lặng như trước. Nhan Hiểu Thần phát điên lên, cô cười híp mắt đứng dậy, vừa uống coca, vừa đến gần Triệu Vũ Hoàn, trút toàn bộ chỗ coca còn lại lên đầu hắn, khẽ cười nói: “Tôi muốn làm điều này lâu rồi, cảm ơn cậu hôm nay rốt cuộc đã cho tôi cơ hội.”
Tiếng cười lập tức im bặt, Thẩm Hầu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng xơ xác của Triệu Vũ Hoàn, trong nháy mắt, hắn giống như muốn cười, nhưng lại lập tức nhịn được, biểu hiện rất cổ quái.
Triệu Vũ Hoàn sửng sốt trong một giây, sờ soạng lên mặt mới phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra, nhảy dựng lên, “Con mẹ mày!”. Hắn nhào đến muốn đánh Nhan Hiểu Thần, Trình Trí Viễn chắn trước mặt cô, còn Thẩm Hầu thì kéo hắn lại.
Triệu Vũ Hoàn vừa cố vùng ra khỏi tay Thẩm Hầu, vừa chỉ vào Nhan Hiểu Thần chửi ầm lên.
Trong căng tin các sinh viên khác đều không mua cơm , tất cả tụ lại chỗ bọn họ, có người còn sợ thiên hạ không loạn la ầm lên: “Có đánh nhau! Có đánh nhau!”
Nhan Hiểu Thần nói với Trình Trí Viễn: “Chúng ta đi thôi!”
Hai người vội vàng rời khỏi căng tin thì phát hiện ra trời đã tối.
Nhan Hiểu Thần trong lòng có chút bị đè nén, cúi đầu im lặng mà đi, Trình Trí Viễn cũng không lên tiếng.
Đi một lúc lâu, cô mới sực nhớ tới anh ta: “Anh đã ăn no chưa?”
“Tôi no rồi.”
Nhan Hiểu Thần xin lỗi nói: “Anh đừng khách sáo, nếu như chưa no, phía ngoài trường có một quán nướng rất ngon, tôi sẽ dẫn anh đến thử.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Không có khách sáo, tôi thật sự no rồi.”
“Chuyện vừa rồi, xin lỗi anh.”
“Không sao cả.”
“Trường không cho taxi vào trong, để tôi tiễn anh đến cổng.”
“Tôi biết đường ra mà, trước đây tôi đến chỗ này rồi.”
“Không sao đâu, tôi cũng muốn đi.”
Trình Trí Viễn không từ chối nữa, “Triệu Vũ Hoàn là bạn của em à?”
“Là bạn của bạn trai trước đây.”
“Bạn trai trước đây…Cậu thanh niên thích chơi trò chơi điện thoại đấy à?”
“Đúng rồi, sao anh lại biết?”
“Cậu ta nhìn qua có vẻ không để ý nhất, nhưng khi em đổ coca lên đầu Triệu Vũ Hoàn, thì cậu ta lại là người đầu tiên nhảy ra can Triệu Vũ Hoàn. Giữa cậu ta và Triệu Vũ Hoàn còn có đến 2 nam sinh khác.”
Nhan Hiểu Thần thuận miệng nói: “Cậu ấy thích vận động, nên phản xạ so với người bình thường rất nhanh !” nói xong tâm trạng đè nén trong lòng cũng vơi bớt.
Trình Trí Viễn không có ý kiến gì, chỉ cười, biểu cảm giống như đã quen nhìn thấy tâm tình của những đôi trẻ yêu nhau: “Hai người vì sao lại giận dỗi?”
Nhan Hiểu Thần không phục nói: “Thứ nhất, chúng tôi không phải là giận dỗi, mà là chia tay! Thứ hai, Trình tiên sinh, anh lớn hơn chúng tôi không bao nhiêu, đừng ra vẻ ta đây từng trải.”
“Thứ nhất, tôi năm nay đã hơn 30 tuổi, đích thực là lớn hơn em không ít! Thứ hai, Nhan tiểu thư, nếu như em đã nói như vậy thì từ nay về sau chúng ta sẽ gọi tên trực tiếp luôn, tôi gọi em là Nhan Hiểu Thần, em gọi tôi là Trình Trí Viễn, có được không?”
“Được!” Nhan Hiểu Thần cũng thật sự chịu không nỗi kiểu xưng hô “Nhan tiểu thư” này rồi.
Đã đến cổng trường, anh ta đứng lại, giơ tay ra, “Rất hân hạnh được biết em, Nhan Hiểu Thần.”
Nhan Hiểu Thần vẫn thường nghe bạn bè gọi tên trực tiếp, nhưng hôm nay được nghe từ chính miệng anh ta, lại có một cảm giác khó diễn tả, làm cho cô cảm thấy lạ lạ. Nhan Hiểu Thần vươn tay, bắt chước theo nghi thức bắt tay trong mẫu phỏng vấn, thản nhiên nhìn chăm chú đối phương, cầm tay anh ta không chặt cũng không lỏng một lúc lâu. “Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh, Trình Trí Viễn”
Trình Trí Viễn cười, Nhan Hiểu Thần cũng không nhịn được cười rộ lên.
Trình Trí Viễn nói: “không cần tiễn tôi đến tận xe đâu, em về trước đi!”
Nhan Hiểu Thần nghĩ, Trình Trí Viễn dù sao cũng là người lớn, hiện tại mới chỉ hơn 7 giờ, chắc không có vấn đề gì xảy ra, mà cô thật ra còn một vài việc cần làm, nên không hề khách khí nói: “Vậy tôi đi trước.”
“Hẹn gặp lại em sau.”
Nhan Hiểu Thần chưa về ký túc xá mà lên khoa tiếng anh, luyện tập phát âm.
Hiện nay, chỗ làm việc tốt nhất không phải là các doanh nghiệp nhà nước lớn mà là cơ quan chính phủ, nhưng Nhan Hiểu Thần ở Thượng Hải không thân không thích, cũng chẳng có bạn bè, thực sự không thể trông mong chính mình có thể tìm được công việc tốt trong các đơn vị đó, chỉ có thể đặt mục tiêu vào được các doanh nghiệp nước ngoài nổi danh. Rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài thông báo tuyển dụng cần phỏng vấn bằng tiếng Anh. Nhan Hiểu Thần tuy rằng thành tích tiếng Anh rất giỏi, nhưng phát âm thì bình thường, trước kia cô không nghĩ tới việc đi du học, nên không chú trọng phát âm lắm, sau này mới biết tìm việc làm nhất định phải phát âm thật chuẩn. Bấy giờ Nhan Hiểu Thần mới dùng thành tích giỏi của mình tìm kiếm du học sinh dạy kèm, cô dạy họ tiếng Hoa, họ sẽ dạy lại cô phát âm Anh ngữ.
Nhan Hiểu Thần luyện tập đến 10 giờ đêm, miệng khô lưỡi khô mới cùng du học sinh chào từ biệt.
Trở lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng vừa nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, hăng hái tò mò hỏi, “Nghe nói cậu và Thẩm Hầu xảy ra chuyện?”
Xem ra có đứa bạn nào đó cùng lớp chứng kiến hết mấy trò khôi hài ở căng tin rồi, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Bây giờ là thời đại thiếu hụt năng lượng, đừng nói trái đất đủ năng lượng sưởi ấm, trong tương lai nhân loại phải đi chinh phục vũ trụ rồi.”
Ngụy Đồng nói: “Đừng có đánh trống lảng!”
Lưu Hân Huy tò mò hỏi: “Các cậu đánh nhau thật à?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Không phải mình với Thẩm Hầu mà là mình với một đứa bạn của cậu ta có chút xung đột.”
Cô cầm lấy chậu, khăn mặt, cùng bình nước nóng, chuẩn bị đi rửa mặt.
Ngô Thiến Thiến vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Mình rất nhanh đã rời khỏi, nên không có sau đó.” Cô đóng cửa toilet lại, để không phải nghe tiếng của mấy cô bạn cùng phòng nữa.
Cùng ký túc xá đã hơn ba năm, bốn cô gái tuy không thể nói là thân mật, thắm thiết, nhưng cũng coi như là bạn tốt, các cô thông cảm cho Hiểu Thần, dù sao cũng bị bạn trai bỏ rơi, cho nên sau đó chỉ bàn đến Thẩm Hầu, không nhắc tới cô nữa.
“Thẩm Hầu đi thi IELTS đó nha!”
“Cậu ta muốn đi nước ngoài à? Hèn gì, chúng ta có áp lực lớn như vậy mà cậu ta nhàn tản như không.”
“Cậu ta thành tích học tập chẳng bằng ai, có trường chịu nhận sao?”
“Chắc xin học trường Anh Quốc! Trường đó chỉ cần tiếng Anh và đóng đủ tiền, không khó xin.”
“Thành tích tiếng Anh của cậu ta hình như không tệ lắm, mình nhớ ra rồi, học kỳ 2 năm thứ 2 đại học, thành tích của cậu ta đã vượt lên 6 cấp.”
“Nhà cậu ta giàu có lắm hả?”
“Đi Anh Quốc học thạc sĩ cỡ mấy trăm ngàn là đủ rồi, không nhất thiết phải giàu có! Thẩm Hầu chi tiêu hào phóng như vậy nhưng khẳng định là nhà cậu ta không giàu có lắm, mình thấy cậu ta cũng mua đồ trong Baleno (1) đó! Phòng ở hiện tại của cậu ta cũng là đi thuê. Giàu có thật sự phải kể đến là Lý Thành và La Khiết. Ba mẹ của La Khiết đã mua cho cậu ấy một phòng đôi ở gần trường để tiện việc đi lại đấy…”
(1) Baleno: một cửa hàng chuyên bán đồ giảm giá ở Hong Kong
Nhan Hiểu Thần mở vòi nước, tiếng nước chảy cuối cùng cũng lấn át hai chữ “Thẩm Hầu…” vang lên ở bên ngoài.
Khoa kinh tế là một khoa lớn, chia làm 6 ngành, mỗi một khóa có hơn 200 sinh viên. Từ khi năm nhất bắt đầu, cứ mỗi lần ký túc xá tán chuyện, chỉ cần nhắc đến mấy đứa cá biệt thì y như rằng sẽ có tên của Thẩm Hầu, không chỉ do hắn cao ráo, đẹp trai mà còn bởi vì hắn quá khác biệt với các sinh viên năm nhất khác. Trường của bọn họ coi như có chút danh tiếng là trường trọng điểm, khoa kinh tế lại là khoa đứng đầu, điểm số đầu vào rất cao, tất cả các sinh viên đều đã “qua ngũ quan, chém lục tướng” (2) mới chen chân vô được, ai nấy cũng đều là sinh viên giỏi.
(2) Điển tích Quan nhị ca qua 5 thành chém 6 tướng để đi gặp Lưu Bị, ý câu này nói là rất vất vả, khó khăn mới vào được khoa kinh tế.
Vừa lên năm nhất, các sinh viên ít hay nhiều đều giữ lại thói quen thời trung học, học tập rất chăm chỉ, nghiêm túc. Thẩm Hầu ở giữa một đám “sinh viên giỏi”, lại tỏ ra khác biệt, mới vừa khai giảng khóa đầu tiên, bởi vì lo chơi World Of Warcraft (3) nên bắt đầu trốn học. Trong khi mấy đứa năm nhất còn đang giống như học sinh phổ thông, âm thầm so sánh thành tích, thì Thẩm Hầu đã đem một mớ năm nhất khác biến thành năm tư, chỉ lo ăn chơi hưởng thụ.
(3) Một loại trò chơi onlineLưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian